Trộm chó - Tàn nhẫn đến vô nhân tính

Đánh chết trộm chó: Có người nói đáng đời, có người nói người dân quá nhẫn tâm vì coi mạng người không bằng một con chó. Tôi không nói đến chuyện ai đúng ai sai ở đây, tôi chỉ muốn kể bạn nghe về câu chuyện về chú chó của tôi…

 

Bạn đã bao giờ khóc vì một con chó?


Mẹ nó là chó cỏ, nhưng không hiểu sao lông nó lại dài xồm xoàm như con sư tử, tôi đoán bố nó là một chú chó Nhật. Tôi tình cờ gặp nó trong “gánh chó” của cụ bà ở chợ. Cụ bảo vì nó xấu xí nên chẳng ai mua, vì thế cụ bán rẻ lấy vía cho tôi.

Tôi đặt tên nó là Lu, còn bà tôi hay gọi nó là Bí Ngô vì nó vừa béo lại vừa có bộ lông vàng óng. Nhà tôi đã nuôi nó 10 năm, nó là người bạn trung thành nhất mà tôi có được.

Ở quê tôi, nạn trộm chó hoành hành ghê lắm. Thậm chí xã bên đã có vụ cẩu tặc bị cả làng đánh chết mà có vẻ như đồng bọn của chúng vẫn chẳng hề e ngại. Ngày xưa người ta bảo nuôi chó trông nhà, còn bây giờ là người trông chó theo đúng nghĩa đen.

Nhà tôi ở gần cánh đồng và mỗi buổi sáng, mẹ tôi đều buộc dây xích cẩn thận trước khi đưa Lu đi vệ sinh. Không ai có thể ngờ rằng có một ngày, bọn trộm chó lại đến và cướp Lu khỏi tay chúng tôi.

Nghe mẹ tôi kể lại, tay mẹ lúc đó vẫn nắm chặt dây xích, nhưng cái móc câu to tướng của chúng nó đã móc vào họng Lu, cứ thế lôi đi. Mẹ tôi bị ngã và kéo lê một đoạn, dù đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải buông dây xích trong vô vọng.

Bạn đã bao giờ khóc vì một con chó chưa? Một con chó gắn bó 10 năm trời để rồi bị cẩu tặc cướp mất ngay trước mắt mình? Còn tôi, tôi đã khóc như mưa. Bố mẹ tôi không khóc, nhưng mắt cũng đỏ hoe.

Trên giá sách của tôi vẫn còn treo đầy những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của tôi và Lu. Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ có thể gặp lại người bạn đó nữa…

Thế rồi thật thần kỳ, hai hôm sau tôi thấy Lu xuất hiện ngay trước cổng. Trời ơi, vết thương ở cổ quá lớn vẫn đang chảy máu, dáng đứng liêu xiêu không vững, vậy mà bằng sức mạnh nào đó, Lu đã trở về với chúng tôi.

Suốt 3 ngày trời, ông Chinh (chỗ tôi không có bác sĩ thú ý, chỉ có ông này chuyên đi tiêm lợn gà và chữa bệnh cho chó mèo trong làng) đều đến tiêm cho Lu để vết thương tránh nhiễm trùng. Nhìn Lu rên rỉ trong cơn đau mà lòng tôi đau như cắt. Lúc nào ra thăm nó, tôi cũng khóc, khóc vì căm hận bọn trộm chó, khóc vì bất lực không thể làm gì để giúp chú chó của tôi. Tôi thậm chí đã muốn Pháp luật Việt Nam xử tử hết những thằng trộm chó để không còn kẻ nào dám lộng hành nữa.

Trộm chó - Tận cùng của sự nhẫn tâm


Tưởng chừng như đã đạt đến tận cùng của sự nhẫn tâm nhưng không… Khi mà Lu của chúng tôi đang dần hồi phục thì một lần nữa, bọn trộm chó lại đến. Không ăn được thì đạp đổ, chúng đã đánh bả Lu trong đêm.

Sáng sớm tỉnh dậy, Lu đang trong cơn vật vã, bọt mép sùi ra, người co giật từng cơn nhưng không còn sức để kêu lên từng tiếng đau đớn nữa. Bố tôi liên tục nhấn bụng và cho Lu uống nước oxy già để nôn ra chất độc nhưng tất cả đã muộn. Đôi mắt của Lu từ từ trở nên đờ đẫn… Đến tận khi không còn thở nữa, đôi mắt ấy vẫn không thể nhắm nghiền…



Tại sao những tên trộm chó lại có thể độc ác đến thế? Chúng đã vượt qua cả ngưỡng tận cùng của sự nhẫn tâm, thậm chí còn sẵn sàng giết cả chủ nhà nếu như bị phát hiện. Vậy thì với những kẻ đó, chúng ta phải đối xử như thế nào mới gọi là thích đáng?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Buông tay! - "Câu chuyện về chén trà nóng trên tay"

Review phim Hope (Hy Vọng) 2013 - Hàn Quốc

Yêu một người vô tâm - Giống như nhát dao đâm vào ngực